LI SI MA năm nay 48 tuổi nhưng trông cô vẫn còn rất trẻ và tràn đầy năng lượng. Hôm đó cô đã ăn mặc và trang điểm rất đẹp , kể cho chúng tôi nghe về bệnh tình của cô. Cô nói, tôi rất thích chưng diện vì như thế sẽ trông khỏe mạnh hơn. Nói thật thì nếu không quen biết cô thì ai lại có thể biết được cô là bệnh nhân ung thư chứ?
LI SI MA phát hiện bệnh vào năm 2000 khi cô đi khám sức khỏe tại một bệnh viện ở Singapore. Thế nhưng cô đã không chịu điều trị, vì cô cho rằng bản thân mình không có các triệu chứng đau bệnh gì nên không cần phải điều trị gì cả. Thế nhưng vào năm 2010, bệnh của cô bắt đầu trở nặng, cô cảm thấy đau vùng bụng, việc đại tiện cũng rất khó khăn. Cô cũng biết rằng những triệu chứng này chính là hồi chuông cảnh báo cô cần đi khám bác sĩ ngay. Thế nên cô quyết định đến bệnh viện Singapore, và đã điều trị phẫu thuật cắt bỏ tại bệnh viện này, chẩn đoán sau phẫu thuật là “ung thư nội mạc tử cung giai đoạn II” đây là lần đầu tiên cô phẫu thuật tại bệnh viện Singapore.
“Tôi đã phẫu thuật tại Singapore tổng cộng là 3 lần. Lần thứ hai vào tháng 10 năm 2012, do bị đau bụng nên tôi lại quay về bệnh viện thực hiện phẫu thuật tháo xoắn ruột, trong quá trình phẫu thuật bác sĩ phát hiện khoang bụng trái của tôi có khối u, nhưng họ đã không tiến hành cắt bỏ ngay. Sau đó tôi đã phải hóa trị 6 lần, thế nhưng khối u chỉ nhỏ đi một chút. Lần phẫu thuật thứ ba vào tháng 2 năm 2013, do lại bị dính ruột nên tôi lại phải làm phẫu thuật lỗ rò đường ruột, sau phẫu thuật tôi mới có thể đi đại tiện như người bình thường.”
Nhưng thật là không may, tháng 4 năm 2014, khi cô đến tái khám tại bệnh viện Singapore, kết quả MRI hiển thị bệnh ung thư buồng trứng tái phát sau phẫu thuật và đã di căn qua gan, bệnh viện kiến nghị chị nên tiếp túc điều trị hóa trị, LI SI MA từ chối ngay lập tức. “ Tác dụng phụ của hóa trị rất lớn, sau khi về nhà được khoảng ngày thứ 3 thì toàn thân tôi đau suốt 24 tiếng đồng hồ, chân thì đau như kim chích, với lại tôi còn bị rụng tóc và mất ngủ nữa! Tuy hóa trị không ảnh hưởng gì đến việc ăn uống của tôi, nhưng tôi vẫn bị sụt cân nghiêm trọng.” LI SI MA nhớ lại tình hình lúc cô điều trị hóa trị, cô kéo nhẹ tóc mình rồi nói: “Do phải hóa trị nên các bác sĩ đều khuyên tôi nên cắt tóc ngắn!”
Do khôngtiếp tục điều trị nữa nên LI SI MA phải tiếp tục chịu sự hành hạ từ căn bệnh ung thư. Vào khoảng tháng 8, cô bắt đầu bị các chứng đau hành hạ, đau đớn đến mức cô không chịu đựng được, chỉ có thể tự uống thuốc giảm đau. Thấy vậy, chồng của cô đã nói nói cô rằng: “Em phải đi điều trị ngay.” Cô kể rằng đêm đó đã hơn 12 giờ khuya, chồng của cô vẫn lên mạng tìm kiếm bệnh viện, và anh đã phát hiện Bệnh viện Ung bướu Hiện đại Quảng Châu có kỹ thuật điều trị ung thư mới, khi biết không cần phải hóa trị nữa, LI SI MA rất là vui mừng, do đó chồng cô lập tức hẹn lịch tư vấn tại văn phòng Jakata và nhanh chóng nhận được được câu trả lời.
Sau khi LI SI MA biết Bệnh viện Ung bướu Hiện đại Quảng Châu có các phương pháp điều trị tổng hợp tiên tiến như điều trị xâm lấn tối thiểu, điều trị miễn dịch, điều trị thắt nút mạch v.v..., mà tác dụng phụ lại rất ít, nên đã quyết định đi đến Quảng Châu, bởi vì cô thực sự không thể chịu được các tác dụng phụ của hóa trị nữa.
Sau khi đến Bệnh viện Ung bướu Hiện đại Quảng Châu, LI SI MA đã điều trị thắt nút mạch 4 lần, 1 lần xạ trị và 1 lần điều trị miễn dịch. Sau điều trị, cô không cảm thấy bất kỳ tác dụng phụ nào cả, cô nói rằng: “Tôi không bị rụng tóc, không bị buồn nôn, ăn uống được và còn tăng thêm 3 kg nữa.”
Còn về hiệu quả điều trị, LI SI MA cảm thấy rất hài lòng. “Khi nhập viện tôi được chẩn đoán là ung thư nội mạc tử cung tái phát sau phẫu thuật, di căn gan và phổi, nhưng hiệu quả điều trị rất tốt, hiện nay khối u ở gan đã không còn nữa, và khối u ở phổi cũng chỉ còn một ít.” Cô kể tiếp, “Cơ thể cũng không còn bị đau, đến tận bây giờ các cơn đau cũng không thấy xuất hiện nữa.” Ngoài ra, việc đại tiện của cô trở lại bình thường và cũng không còn bị mất ngủ nữa.”
Tuy các cơn đau đã mang đến cho cuộc sống của cô nhiều đau đớn, nhưng là một tín đồ Cơ Đốc giáo, cô tin rằng Chúa Giê su sẽ giúp đỡ và dẫn đường cho cô, những người trong gia đình cũng rất quan tâm đến cô, họ luôn cho cô sự khích lệ và niềm hy vọng. Cô nói rằng: “Mỗi sáng thức dậy tôi đều tự nói với mình rằng, tôi sẽ chữa khỏi, tôi phải có niềm tin.” Bởi vì cô biết rõ tâm trạng không tốt sẽ không có lợi cho việc điều trị, vui vẻ mới là liều thuốc tốt nhất. Cô phải luôn giữ vững tư tưởng và tích cực điều trị, cô tin rằng ngày cô hồi phục hoàn toàn nhất định sẽ đến.