Đêm thu trên sông Châu Giang Quảng Châu, bệnh nhân Nguyễn Thị Anh Thư tới từ Việt Nam, ngồi trên chiếc thuyền đi dọc sông, tâm trạng trầm buồn luôn hiện trên mặt đón lấy làn gió nhè nhè trên sông. Cô ấy cảm ơn tôi vì hôm nay đã ở đây cùng cô, cô nói hôm nay cô ấy chơi rất vui, nhìn thấy nụ cười hiếm hỏi của cô ấy tôi giống như đứa trẻ được ăn kẹo vậy: thật tuyệt, cô ấy cười rồi. Ai có thể nghĩ tới lúc trước cô ấy bị quan thất vọng và từ chối mọi sự quan tâm của mọi người.
Nguyễn Thị Anh Thư là bệnh nhân cũ của bệnh viện ung bướu Hiện đại Quảng Châu. Tháng 11 năm 2005 bắt đầu phát hiện bị ung thư vú, lần này là lần thứ 9 cô tới bệnh viện ung bướu Hiện đại Quảng Châu điều trị. Tám lần trước cô rất tịch cực phổi hợp điều trị, nhưng lần này đã kéo dài sau hẹn hơn 4 tháng mới trở lại bệnh viện, phát hiện bệnh tình không được lạc quan. Năm nay 40 tuổi nhưng có cuộc sống khá bất hạnh, chồng cô 1 năm trước đã ra đi, gia đình có ba đứa con chưa thành niên, con gái út năm nay 13 tuổi. Bệnh tật cùng áp lực cuộc sống khá lớn, cô chỉ có thể giống như con kiến tự mình chịu toàn bộ áp lực đó gấp 20 lần so với bình thường, điều này dẫn tới việc lần này tới viện cả ngày cô nằm trên giường, khóc thầm, ăn không ngon, ngủ không yên, cả ngày đóng cửa nằm trong phòng. Những người bệnh Việt Nam khác sang nói chuyện nhưng trên mặt cô vẫn đầy nét buồn khổ,bệnh viện tổ chức cho bệnh nhân nước ngoài đi ngoại khóa, cô cũng không muốn tham gia, mất lòng tin với việc điều trị tâm lý càng trở lên nghiêm trọng hơn. Cô thấy ánh sáng và nụ cười sẽ không còn song hành cùng mình nữa.
Tôi nhìn thấy tận mặt trong lòng cũng thấy không yên. Trong viện bệnh nhân Nguyễn Thị Anh Thư sức khỏe yếu, ý chí cũng không vững, tình cảm thì yếu mềm, tôi đã quan tâm tới cô hơn, đi an ủi cô, đông viên cổ vũ cô, chỉ cách cho cô làm sao ăn được những đồ ăn dinh dưỡng, dùng những hiểu biết của mình để động viên ý chí của bệnh nhân, tư vấn tâm lý cho bệnh cô, trấn an cô về những lo âu sợ hãi, bất lực, làm cho cô lấy lại được lòng tin; dùng sự kiên trì của mình giúp bệnh nhân vượt qua được mặc cảm,khuyên cô cùng tham gia dã ngoại cùng mọi người, thư giãn nghỉ ngơi. Chiều ngày 5 tháng 10 tôi vẫn còn ngồi trong phòng bệnh của Nguyễn Thị Anh Thư khuyên cô tham gia hoạt động ngắm sông Châu Giang, cuối cùng cô cũng đồng ý. Hôm đó tôi phải làm ca đêm, nhưng tôi đã lấp tức đổi ca cũng người khác để đi cùng cô ngắm sông Châu Giang, cô chơi rất vui, mặt mũi cũng rạng ngời lên.
Sau này tôi có phản ánh lại cùng giám đốc bộ phận tôi, giám đốc Dương Kim Na sau khi biết tình hình đã rất ung hộ thái độ quan tâm tới bệnh. Ngày 12 tháng 10 giám độc Dương cùng tôi tới phòng bệnh tầng 6, đích thân tặng một chậu hoa có tên là “ Vô Sầu”, hy vọng bệnh nhân giống như hoa, không u sầu, đầy sức sống giống như hoa vậy, và dặn các bệnh nhân hàng ngày tưới nước,khi tinh thần có nới gửi gắm thì sẽ nhanh chóng lấy lại được y chí chống lại bệnh tật. Nhìn thấy bệnh viện có nhiều người quan tâm tới mình, bệnh nhân rất cảm động, sự chân thành của chúng tôi cuối cùng cũng mở được cánh cửa trái tim.
Qua những lần chăm sóc tận tình của y tá và phiên dịch, cô cũng được tư vấn định kỳ tới bệnh viện tư vấn tâm lý, và dần dẫn nụ cười cũng trở lại trên gương mặt Nguyễn Thị Anh Thư. Cô cùng với y tá, phiên dịch của bệnh viện cùng nói chuyên trong hoa viên bệnh viện, cùng xem phim, cùng ngắm hoàng hôn, và nụ cười của cô lại rạng rỡ.
Nụ cười của cô ấy làm chúng tôi cảm thấy tất cả sự nỗ lực đều rất xứng đáng, bệnh nhân đối diện với sự sợ hãi, lo lắng, không có sự giúp đỡ nào, chúng tôi gần như không còn lý do gì đề phàn nàn về sự mệt nhọc của công việc, tôi nguyện mang những giọt chân tình của mình thẩm thấu trái tim bệnh nhân.
Giám đốc Dương Kim Na tặng bệnh nhân chậu hoa
Tình cảm bệnh nhân cùng phiên dịch Hứa Tinh
Qua sự chăm sóc và tư vấn tâm lý của y bác sĩ, phiên dịch ,bệnh nhân đã lấy lại được lòng tin.